Tôi tên Nam, ba mươi lăm tuổi, nhân viên kinh doanh của một công ty lớn. Sau bao năm phấn đấu, cuối cùng tôi cũng được cất nhắc lên vị trí trưởng nhóm. Sếp trực tiếp của tôi là anh Hưng – người đàn ông thành đạt, phong thái điềm đạm, được nhiều người nể phục.
Một buổi chiều, sếp gọi tôi lên và cười bảo:
– Cuối tuần rảnh thì đến nhà tôi chơi nhé, tiện gặp mặt, anh em thân thiết hơn.
Nghe lời mời, tôi mừng rỡ. Được đến nhà sếp là cơ hội hiếm có để tạo ấn tượng. Tôi chuẩn bị một giỏ quà tử tế rồi đến đúng hẹn.
Nhưng vừa bước vào căn biệt thự sang trọng, tôi đã chết lặng. Người mở cửa cho tôi không ai khác chính là Linh – vợ cũ của tôi.
Khoảnh khắc đó, máu nóng bốc lên, ký ức cũ ùa về. Tôi và Linh từng yêu nhau say đắm, nhưng vì tôi khi ấy nghèo khó, sự nghiệp chưa đâu vào đâu, còn cô thì khao khát một cuộc sống đủ đầy. Sau nhiều mâu thuẫn, Linh dứt khoát ly hôn, bỏ tôi ra đi. Tôi từng đau đớn, từng căm hận. Và giờ đây, thấy cô mặc tạp dề, tay cầm khăn lau, tôi bật cười mỉa mai:
– Ồ, không ngờ đấy! Tới mức phải làm osin rồi à?
Tôi nghĩ cô ta sẽ đỏ mặt, bối rối, hoặc tức giận phản bác. Nhưng Linh chỉ khẽ cười, ánh mắt điềm nhiên:
– Anh cứ vào đi, sếp đang chờ trong phòng khách.
Tôi hơi sững, chưa kịp hiểu, thì sếp Hưng từ trong bước ra, tay vòng qua vai Linh đầy thân mật:
– À, giới thiệu với cậu nhé. Đây là vợ anh – Linh.
Toàn thân tôi như bị ai dội gáo nước lạnh. Hóa ra, người phụ nữ tôi vừa mỉa mai là vợ sếp – người phụ nữ đang có cuộc sống mà trước đây cô ấy từng mơ ước.
Cả buổi tối hôm đó, tôi ngồi mà lòng rối như tơ vò. Linh không hề tỏ thái độ khinh thường tôi, ngược lại vẫn tiếp chuyện lễ phép, thậm chí còn gắp thức ăn cho tôi. Còn tôi, bao nhiêu câu từ cay nghiệt đã chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại trong cổ họng.
Khi tiệc tàn, tôi ra về, Linh tiễn ra tận cổng. Cô khẽ nói:
– Anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Chúng ta đã là quá khứ. Em chúc anh hạnh phúc với hiện tại.
Tôi im lặng. Lời nói nhẹ nhàng ấy lại khiến lòng tôi nhói buốt.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi từng hả hê khi nghĩ Linh phải sống khổ cực, nào ngờ cô ấy lại là vợ sếp – sống trong nhung lụa, danh phận đàng hoàng. Tôi từng tưởng mình đã buông bỏ, nhưng hóa ra trong sâu thẳm vẫn còn vết thương chưa lành.
Những ngày sau, tôi làm việc dưới quyền sếp, thường xuyên chạm mặt Linh trong các buổi tiệc công ty. Cô vẫn cư xử chừng mực, không hề nhắc lại chuyện cũ. Tôi thì ngượng ngùng, cố tránh ánh mắt cô. Có lần, trong lúc uống rượu, tôi lỡ miệng hỏi:
– Em có hạnh phúc không?
Linh mỉm cười, đáp gọn:
– Có.
Chỉ một chữ ấy thôi mà tim tôi quặn thắt. Tôi nhận ra, thật ra điều khiến tôi khó chịu không phải là việc Linh giàu sang, mà là tôi vẫn chưa tha thứ cho bản thân – vì đã không giữ nổi người phụ nữ từng yêu mình.
Từ đó, tôi lao vào công việc, dồn hết tâm sức để chứng minh bản thân. Tôi hiểu, chẳng có ích gì khi gặm nhấm quá khứ. Cuộc đời ai cũng có lựa chọn riêng, và Linh đã chọn con đường của cô ấy.
Một năm sau, nhờ nỗ lực, tôi được thăng chức trưởng phòng. Hôm công ty tổ chức tiệc chúc mừng, Linh lại đến cùng sếp. Khi nâng ly chúc tôi, cô khẽ nói:
– Em mừng cho anh. Cuối cùng anh cũng tìm được con đường của mình.
Lần này, tôi không còn chua chát nữa. Tôi mỉm cười đáp lại:
– Cảm ơn em. Chúc em mãi hạnh phúc.
Câu chuyện ấy dạy tôi một điều: đôi khi, cái kết đắng không nằm ở người khác, mà nằm ở chính sự nhỏ nhen, ích kỷ trong lòng ta. Chỉ khi biết buông bỏ, ta mới thật sự trưởng thành.